Hơn hai thập kỷ sau vụ đánh bom kinh hoàng tại Bali năm 2002, Chusnul Chotimah vẫn đang chống chọi với nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Trải qua 37 ca phẫu thuật, người phụ nữ 55 tuổi này không chỉ mang trên mình những vết sẹo chằng chịt mà còn phải đối mặt với nguy cơ mất đi nguồn viện trợ y tế thiết yếu do chính sách cắt giảm ngân sách mới của Indonesia.
Hậu Quả Kéo Dài Của Bi Kịch Bali 2002
Vụ đánh bom nhằm vào các hộp đêm ở khu vực Kuta Beach, Bali năm 2002 đã cướp đi sinh mạng của 202 người, trong đó có 38 công dân Indonesia và 88 người Australia. Được cho là do tổ chức Jemaah Islamiyah có liên hệ với al-Qaeda thực hiện, sự kiện này vẫn là một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất lịch sử thế giới.
Trong số những người may mắn sống sót, Chusnul Chotimah đã phải trải qua nhiều năm chịu đựng đau đớn từ các vết bỏng nghiêm trọng. Hiện tại, bà dựa vào nguồn hỗ trợ từ Cơ quan Bảo vệ Nhân chứng và Nạn nhân Indonesia (LPSK) để chi trả tiền thuốc men và điều trị tâm lý. Nhưng giờ đây, tương lai của bà trở nên mong manh hơn bao giờ hết khi chính quyền của Tổng thống Prabowo Subianto công bố kế hoạch cắt giảm ngân sách trị giá 19 tỷ USD.

Chính Sách Cắt Giảm Ngân Sách Đặt Người Yếu Thế Vào Ngõ Cụt
Tổng thống Prabowo tuyên bố rằng khoản cắt giảm này chỉ nhằm vào các khoản chi tiêu không cần thiết để tập trung ngân sách cho những chương trình quan trọng hơn như bữa ăn miễn phí cho học sinh. Tuy nhiên, giới phân tích cảnh báo rằng việc này có thể làm gián đoạn các dịch vụ công, ảnh hưởng nghiêm trọng đến những người phụ thuộc vào sự hỗ trợ của nhà nước.
Theo bà Chusnul, khi hay tin về đợt cắt giảm, bà đã gọi điện cho phó chủ tịch LPSK để xác nhận thông tin. Câu trả lời nhận được khiến bà bàng hoàng: “Có vẻ như viện trợ của cô sẽ không còn an toàn nữa.”
Giám đốc LPSK, ông Achmadi, cho biết ngân sách của cơ quan này đã bị cắt giảm hơn một nửa, từ 216 tỷ rupiah xuống còn 108 tỷ rupiah (khoảng 6,6 triệu USD). Trong khi đó, chính phủ vẫn khẳng định rằng những khoản cắt giảm không ảnh hưởng đến các dịch vụ công thiết yếu. Nhưng thực tế, nhiều bộ ngành đã phải giảm chi tiêu trong hàng loạt lĩnh vực như bảo trì đường sá, cầu cống và thậm chí là cả… tiền điện cho văn phòng.
Sống Sót Nhưng Không Được Sống Bình Thường
Không chỉ lo lắng về sức khỏe của chính mình, bà Chusnul còn phải xoay sở tiền bạc để chữa bệnh cho con trai, người mắc chứng rối loạn đông máu hiếm gặp mang tên von Willebrand. Với thu nhập vỏn vẹn 4 USD/ngày từ quầy bán đồ ăn vặt ở Sidoarjo, Đông Java, bà gần như không có khả năng chi trả cho các hóa đơn y tế đắt đỏ nếu không có sự trợ giúp từ LPSK.
Cùng chung nỗi lo, nhiều nạn nhân khác của vụ đánh bom Bali đã gửi thư lên quốc hội và tổng thống Prabowo, yêu cầu chính phủ không cắt giảm ngân sách dành cho LPSK. “Tôi có thể làm việc kiếm tiền để nuôi con và trả tiền học, nhưng nếu không có sự hỗ trợ của LPSK, tôi sẽ không thể tiếp tục điều trị. Nếu mất khoản viện trợ này, tôi không thể sống một cuộc sống bình thường nữa,” bà Chusnul nghẹn ngào.
Cắt Giảm Ngân Sách: Quyết Định Đáng Lo Ngại Của Chính Phủ Indonesia?
Việc chính quyền Prabowo cam kết thúc đẩy tăng trưởng kinh tế bằng cách giảm chi tiêu có thể mang lại lợi ích trong dài hạn, nhưng ngay lúc này, hàng nghìn người Indonesia đang phải đối diện với nguy cơ mất đi những dịch vụ thiết yếu. Những cuộc biểu tình của sinh viên và các tổ chức xã hội đã diễn ra trên khắp cả nước để phản đối các biện pháp thắt lưng buộc bụng này.
Câu chuyện của bà Chusnul Chotimah là một lời nhắc nhở rằng đằng sau những con số trong các báo cáo tài chính của chính phủ, luôn là những con người thực sự đang vật lộn với cuộc sống. Việc cắt giảm ngân sách có thể giúp chính quyền thực hiện những lời hứa chính trị, nhưng liệu có đáng để đánh đổi cuộc sống của những người yếu thế nhất trong xã hội?
Thế giới – 6am.vn